Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai


phan 8

 Chương 20
Nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hi. Nhưng nụ cười này của anh ta có vẻ không được tự nhiên.
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn sang người đứng bên cạnh anh ta, đó là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.
Ồ, cảnh tượng này nhìn rất quen mắt, chẳng nhẽ Thẩm Hi cũng cùng chung số phận với cô? Không đến nỗi thế chứ?
"Bạn của em à?"
Lâm Kỳ cũng nhìn thấy người đàn ông tươi cười rực rỡ vừa gọi Hạ An Nhiên, và cả cô gái chói sáng bên cạnh anh ta.
"Hả?"
Hạ An Nhiên nghi hoặc đáp, trong lòng thầm nghĩ không biết Thẩm Hi có được tính là bạn của cô không, thành thật mà nói bọn họ mới gặp nhau ba lần mà thôi.
Nhưng Lâm Kỳ lại đem câu nghi vấn của cô trở thành câu trả lời, sau đó anh ta nhiệt tình đứng lên, hiếu khách mời hai người kia cùng ngồi một bàn với bọn họ.
Hạ An Nhiên đoán, chắc hẳn Thẩm Hi và người đẹp bên cạnh anh ta sẽ từ chối, cô nghĩ vừa rồi Thẩm Hi nhìn thấy cô nên nhân tiện chào hỏi một chút.
Nhưng hành động tiếp theo của Thẩm Hi lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Hạ An Nhiên, em ngồi vào bên trong nhé."
Thẩm Hi bước đến đứng bên cạnh cô, nói rất tự nhiên.
"Hả?"
Hạ An Nhiên ngây cả người, cho dù muốn ngồi cùng bàn thì Thẩm Hi cũng có thể ngồi vị trí bên cạnh Lâm Kỳ mà, tại sao phải ngồi cạnh cô chứ, hành động này cũng quá 囧 đi.
Khi Thẩm Hi vừa nói xong, gương mặt cô gái xinh đẹp đi cùng anh ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng giống như Hạ An Nhiên, hoàn toàn không đoán trước được Thẩm Hi lại nói vậy. Bảo cô ngồi cùng bàn với hai người không quen biết thì cũng thôi, vậy mà anh ta lại còn muốn ngồi bên cạnh cô gái kia, để cô và một người đàn ông xa lạ ngồi cùng nhau, đây là tình huống gì vậy?
"Ngồi xuống đi, sao cô không ngồi?"
Thẩm Hi quan tâm nhìn cô gái, vẻ mặt anh tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn.
Người đẹp hung hăng trừng mắt với Thẩm Hi, sau đó khẽ giậm đôi giày cao gót bảy phân xuống mặt sàn, cuối cùng đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Lâm Kỳ.
Bầu không khí xung quanh bốn người phút chốc trở nên lạnh run, ai cũng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không tìm được chủ đề để nói.
Lâm Kỳ cũng cảm thấy hơi bực mình, ban đầu anh ta chỉ khách sáo chào hỏi vậy thôi, hoàn toàn không nghĩ đến hai người kia lại thực sự ngồi xuống, hơn nữa còn sắp xếp vị trí ngồi vô cùng kì lạ.
Chỉ có một mình Thẩm Hi hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, rất tự nhiên cầm bình trà hoa quế lên, lấy hai cái chén rồi rót trà cho mình và cô gái kia.
"Trà ngon."
Thẩm Hi uống một ngụm, khen ngợi một câu, sau đó đưa mắt nhìn sang Hạ An Nhiên.
"Lúc sáng không phải em nói đi gặp bạn sao, thế nào lại ở đây?" Khi nói, lông mày anh ta hơi cau lại, biểu cảm có vẻ không vui.
"Hả?"
Hạ An Nhiên ngẩn ra, vừa uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống thì nước đã vọt lên khí quản khiến cô ho khan liên tục, cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Gấp cái gì chứ!"
Thẩm Hi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hạ An Nhiên, giúp cô nhuận khí.
"Không phải chỉ là gặp một người đàn ông thôi sao, anh cũng không nói gì mà! Không cần khẩn trương."
Nghe Thầm Hi nói xong, Hạ An Nhiên đã lờ mờ đoán ra được mục đích của anh ta, người này dám đem cô ra làm bia đỡ đạn.
Quả nhiênặp người đàn ông này không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Hạ An Nhiên hơi tức giận gạt tay anh ra, cô quay đầu, vừa không ngừng ho khan vừa nhìn thẳng vào cô gái ngồi đối diện với Thẩm Hi.
"Ồ, Em nghĩ là anh muốn sao?" Tay bị gạt ra khiến Thẩm Hi có chút ngơ ngẩn, lập tức phản ứng lại "Anh cũng không còn cách nào khác mà!"
Anh ta cười, ánh mắt thể hiện sự cam chịu, lại vừa có chút áy náy.
Ý cô có phải đã đồng ý giúp anh rồi không?
Tôi xui xẻo mới quen biết anh!
Hạ An Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hi, cơn ho nặng hơn nên cô không nói được nửa câu, nếu có thể nói, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Hi.
"Hai người đây là?"
Lâm Kỳ ngồi ở phía đối diện cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng hỏi. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, từ lúc ngồi xuống cho đến giờ, từ hành động đến cách nói chuyện của Thẩm Hi đều nói lên mối quan hệ mờ ám của hai người.
"An Nhiên là bạn gái của tôi."
Thẩm Hi mỉm cười, thực ra anh thừa dịp Hạ An Nhiên còn đang mải ho không thể nói gì mà phủ đầu trước, nếu chờ đến lúc cô không ho nữa, anh có thể nói ra được những lời này mới là lạ.
"Cái gì?"
Hai người đối diện đồng thanh hô lên, giọng to đến mức tất cả mọi người trong phòng trà đều quay đầu nhìn bọn họ, một lúc không thấy xảy ra chuyện gì, lại quay đầu đi.
"Mẹ anh rõ ràng nói anh không có bạn gái!"
Cô gái xinh đẹp chỉ ngón tay được sơn cắt tỉ mỉ vào Thẩm Hi, tức giận nói.
Lâm Kỳ cũng nhìn Hạ An Nhiên, người giới thiệu đã nói cô chưa từng có bạn trai, bây giờ thì hay rồi, còn xem mắt cái gì nữa!
"Chúng tôi vẫn chưa kết hôn mà. Trước khi kết hôn nên có nhiều quyền lựa chọn. Hơn nữa, ý tốt của người lớn không thể từ chối được, cũng tốt thôi."
Thẩm Hi cười cười, vẻ mặt giống như nói 'Cho dù đã có bạn trai, bạn gái, thì xem mắt chẳng qua cũng chỉ là thêm một sự lựa chọn nữa mà thôi’.
Vẻ mặt hai người đối diện đồng thời cứng đờ, sau đó vội vàng cầm theo đồ đạc của mình đứng lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, gấp đến độ hai chân thiếu chút nữa vướng vào nhau.
Chờ bọn họ ra khỏi cửa, lúc này Thẩm Hi mới đứng lên chuyển sang phía bên kia ngồi đối diện với Hạ An Nhiên, vẻ mặt anh ta giống như một đứa trẻ mắc lỗi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại ngập tràn ý cười.
Ho một lúc lâu, muốn giải thích cũng không tài nào nói được, đến khi ho xong thì người kia cũng chạy mất rồi, Hạ An Nhiên cảm thấy hơi bực mình.
Cô liếc xéo Thẩm Hi, khẽ hừ một tiếng sau đó mới chậm rãi nói.
"Cảnh sát Thẩm, không ngờ anh cũng biết diễn kịch đấy chứ! Không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!"
Màn diễn vừa rồi rất đặc sắc! Chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến thanh danh của cô bị phá hỏng hoàn toàn, hi vọng cái người tên Lâm Kỳ kia có chút phong độ của một người đàn ông, đừng gọi điện cho dì Bội Hoa mách chuyện hôm nay, nếu không lỗ tai của cô sẽ chẳng được yên tĩnh trong một thời gian dài.
"Hì hì, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà!"
Thẩm Hi sờ sờ mũi, nhìn cô hối lỗi. Cô gái kia là do mẹ anh cứng rắn uy hiếp bắt anh gặp mặt. Đi dạo với nhau cả buổi sáng, anh thật sự không chịu nổi nữa, nếu không phải gặp được Hạ An Nhiên, anh cũng không biết phải làm sao để tiếp tục.
"Mà xem ra cô cũng không vừa ý người đàn ông kia, chẳng phải tiện cả đôi đường hay sao? Nếu như không đúng, tôi lập tức đuổi theo giúp cô giải thích rõ ràng!"
Thẩm Hi cười, ra vẻ bảo đảm mình sẽ làm như thế.
Thực ra vừa rồi vì nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Hạ An Nhiên nên anh mới xen vào chuyện của họ. Nếu như hai người bọn họ thực sự vui vẻ, không phải anh sẽ trở thành kẻ phá hoại nhân duyên hay sao?
Được lợi còn ra vẻ, câu này miêu tả chính xác vẻ mặt đắc ý của Thẩm Hi.
Hạ An Nhiên trừng mắt lần thứ hai, sau đó lẳng lặng uống trà, tuyệt không nói thêm câu nào nữa.
Được rồi, chính xác cô không có ý gì với Lâm Kỳ cả, chủ yếu là vì cô vẫn còn trẻ, mà vừa nhìn cô đã biết anh ta muốn cái gì, anh ta “chấm” cô rồi, nhưng cô lại không muốn nên không thể nhận lời anh ta được.
"Tôi không nghĩ cảnh sát Thẩm mà cũng cần đi xem mắt đấy."
Thẩm Hi đuối lý nên không dám nói gì nhiều trước mấy câu trêu chọc của Hạ An Nhiên.
Anh mỉm cười, cô gái kia là con gái người bạn thân của mẹ anh, mẹ lấy một lí do thoái thác sau đó chạy mất, để anh lại với cô gái này. Lúc đó anh sửng sốt đến mức, đợi khi hoàn hồn thì không còn kịp nữa rồi.
"Tôi cũng đến tuổi rồi mà."
Thẩm Hi cười tươi rói, từ lần đầu gặp mặt đến giờ anh ta đều dùng kiểu cách đùa cợt để nói chuyện với cô, nhưng thái độ rất thân thiết. Vốn Hạ An Nhiên rất tức giận vì những gì anh ta vừa làm ra nhưng nhìn thấy khuôn mặt này lại không tức giận cho nổi.
Đánh ai cũng không đánh người mặt cười, đây chính là chân lý.
Hạ An Nhiên lẳng lặng bưng chén trà thơm ngát hương quế trong tay uống một ngụm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách.
Hạ An Nhiên lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, mặt cô hơi biến sắc, quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng không nhận điện thoại không được, đành cắn răng chịu đựng.
Khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Hạ An Nhiên, Thẩm Hi biết ý gọi người phục vụ tính tiền, chờ cô nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên thấy ngay gương mặt cười ôn hòa của Thẩm Hi.
"Nếu có việc, cô Hạ cứ đi trước đi, hóa đơn tôi đã thanh toán xong rồi."
Hạ An Nhiên nhìn một bàn thức ăn, mặc dù không quá nhiều nhưng nếu để Thẩm Hi trả toàn bộ cũng không được hay lắm. Dù sao cũng chẳng nhiều nhặn gì, hai người cưa đôi thì hơn. Dường như đoán được Hạ An Nhiên sẽ nói gì, trước khi cô mở miệng, Thẩm Hi đã lên tiếng trước.
"Làm gì có đạo lý để phụ nữ trả tiền chứ, nếu có việc cô cứ đi giải quyết trước đi."
Khuôn mặt Thẩm Hi vốn rất tuấn tú, nhất là khi cười, thấp thoáng lộ ra hai chiếc răng khểnh, tươi rói, rực rỡ như một cậu nhóc trẻ tuổi năng nổ.
Hạ An Nhiên gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi cầm túi xách đứng dậy rời đi.
--------

Chương 21
Trong khoảng thời gian chờ đợi kết quả báo cáo DNA, Hạ An Nhiên vẫn luôn sống ở nhà Tô Mộc Thần. Mặc dù thời gian không dài, nhưng tất nhiên cô chẳng dại gì nói với mẹ mấy ngày nay mình sống ở trong nhà của một người đàn ông, nếu thật sự nói ra, chắc chắn cô sẽ chết rất khó coi.
Vừa vào đến cửa, Hạ An Nhiên đã nhìn thấy ngay bà dì Bội Hoa đang mất kiên nhẫn ngồi chờ trong phòng khách, bên cạnh là mẹ cô, Thái hậu chấp chính Hạ gia.
Xem ra hôm nay cô sẽ không được yên thân rồi.
"Mẹ. Dì."
Hạ An Nhiên lên tiếng chào hai người, từ phòng bếp, cô em gái mới học lớp mười một lén lút thò đầu ra ngoài gửi cho cô một ánh mắt nhắc nhở, sau đó nhanh chóng trở về phòng của mình lánh nạn, xem ra sắp sửa có một trận chiến ác liệt nổ ra đây.
"Cô còn biết đường về nhà cơ đấy! Đã ở bên ngoài mấy ngày rồi, cho dù là nhà của đồng nghiệp đi chăng nữa cũng không thể ở lâu như thế được."
Mẹ cô hơi cau mày, mặc dù giọng nói sặc mùi quở trách, nhưng vẫn nồng đậm quan tâm.
"Chị dâu, đấy không phải là vấn đề!"
Dì Bội Hoa thở dài thườn thượt, có vẻ không vừa ý vì chị dâu nhà mình lại nói lảng sang vấn đề khác. Đúng vậy, dì đúng là có hơi bất mãn thật. Vừa nãy hai người bọn họ đã nói đến chuyện kia rồi, vậy mà bây giờ chị dâu lại nói chuyện hoàn toàn chẳng liên quan.
"An Nhiên, tại sao vừa rồi A Kỳ lại gọi điện hỏi dì sao có thể giới thiệu cho nó một người đã có bạn trai rồi?"
Dì nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên đang đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy hơi bực mình. Dì cũng chỉ có ý tốt muốn giới thiệu đối tượng cho đứa cháu gái của mình, kết quả thì sao, lại bị người ta nói là làm ăn tắc trách.
Rõ ràng lúc trước nó nói không có bạn trai, sao bây giờ tự nhiên lại lòi ra một vị vậy?
Quả nhiên là vì chuyện này!
Hạ An Nhiên hơi nhíu mày, cô đoán trúng rồi, cái tên Lâm Kỳ kia đúng là đã gọi điện cho dì của cô, mách lẻo hết tất cả chuyện xảy ra trong phòng trà, nhưng không ngờ tốc độ của anh ta lại nhanh như vậy, dựa theo tình huống hiện tại, chắc chắn vừa mới bước chân ra khỏi phòng trà anh ta đã gọi rồi.
Loại đàn ông lắm miệng như vậy, sau này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp gỡ nữa.
"Dì." Hạ An Nhiên ngồi xuống sofa, giọng nói có chút nịnh nọt. "Thực ra vừa rồi là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm cái gì?"
Dì Bội Hoa hơi nhướng mày, ngữ điệu trong giọng nói cho thấy dì vẫn đang rất tức giận.
"Người đàn ông tới phá đám kia có quan hệ gì với cháu? Dì thấy là vì cháu không thích dì mai mối cho nên mới tìm một người đến để diễn trò." Dì Bội Hoa lẩm bẩm, "Cháu nên biết điều kiện của thằng bé A Kỳ kia tốt biết bao nhiêu, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, lại còn sống ở trong thành phố C, cháu còn gì không hài lòng nữa? Một người đàn ông như vậy, nếu là người khác đã sốt sắng, mong sớm được qua lại với nó rồi. Ở cái tuổi này của các cháu chỉ thích đem ba cái chuyện yêu đương ra để hù dọa, đợi khi đến tuổi của chúng ta mới biết, những thứ tình cảm đó chỉ là vật ngoài thân mà thôi, chẳng bằng nắm lấy mọi thứ trong tay còn thực tế hơn..."
Hạ An Nhiên ngồi một bên, rửa tai lắng nghe bài diễn thuyết về "giá trị quan sinh tồn" của dì Bội Hoa.
Đúng vậy, đối với những người trẻ tuổi giống như cô, bề ngoài trông có vẻ thành thục, quyết đoán, nhưng bất kể tuổi tác có lớn hơn bao nhiêu thì thực chất bên trong ai cũng có một cô gái nhỏ, thích ảo tưởng và mơ mộng về tình yêu.
Tư tưởng của dì Bội Hoa có lẽ là tư tưởng chung của cả một thế hệ, họ đã trải qua nửa đời người với rất nhiều gian khổ, có lẽ họ cũng đã từng có lúc mơ mộng, nhưng thời gian qua đi, tình yêu của họ đã sớm bị mài mòn không còn dấu tích trong cuộc sống mưu sinh. Sinh ra và lớn lên, họ dần dần trở nên thực tế, tình yêu có lẽ bị những thứ trong sinh hoạt hàng ngày như củi gạo dầu muối tương cà thay thế mất rồi, nếu như bây giờ hỏi họ, trong lòng còn có cái gọi là tình yêu hay không, có thể họ cũng không trả lời được.
Cho nên những nguyện vọng của phụ nữ phải trở nên thực tế hơn. Đối với hôn nhân, họ nghĩ không nhất thiết phải có tình yêu, nhưng nhất định phải có một cuộc sống vật chất đảm bảo.
Dần dần, họ cũng hi vọng con cái của mình sẽ nghĩ giống như vậy.
Dì Bội Hoa ở bên cạnh vẫn tiếp tục lải nhải, còn tư tưởng của Hạ An Nhiên đã dần bay xa tận phương trời nào, âm thanh bên tai cũng trở nên mơ hồ. Những lời dì ấy nói sau đó, cô không để vào đầu được câu nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn đáp lại, nếu cô mà không lên tiếng trả lời, chắc chắn dì ấy sẽ không ngừng tụng kinh cho coi.
Đến khi kết thúc cuộc nói chuyện đã là một giờ chiều, vẻ mặt của mẹ cô không được vui, phu nhân Lí Kim Hoa của Hạ gia liếc cô một cái, ánh mắt đầy trách móc "Đều tại con khiến cho dì tức giận đấy".
Hạ An Nhiên chưng ra vẻ mặt rất vô tội, thực tình cô cũng đâu muốn, ai mà ngờ sự việc lại đến mức như vậy chứ. Đúng lúc này dì Bội Hoa liếc sang bắt gặp hai mẹ con đang mắt qua mày lại.
Cũng may dì tới đúng bữa cơm trưa nên đã ăn ở nhà cô luôn rồi, nếu không ôm bụng đói cho đến khi kết thúc cuộc nói chuyện, tâm tình sẽ càng thêm nóng nảy.
"Nhìn cái bộ dạng này của cháu xem, lần sau dì còn dám giới thiệu ai cho cháu nữa?"
Cuối cùng dì Bội Hoa đã hoàn toàn chán nản với Hạ An Nhiên, mà cô cũng không dám nói thêm câu gì nữa, chỉ đành cúi đầu ra vẻ hối lỗi, nhưng thực ra trong lòng đang gào thét. Hai người được ăn trưa rồi, nhưng cô phải chạy thẳng về nhà chưa kịp nhét gì vào bụng, sắp đói chết rồi!
Dì Bội Hoa hừ một tiếng, thấy Hạ An Nhiên không có phản ứng như mình mong muốn, bèn liếc xéo cô cháu gái rồi đứng lên, lắc đầu đi về phía cửa chính. Dì mất công dạy dỗ hơn một tiếng đồng hồ mà chẳng thấy Hạ An Nhiên có chút tiến bộ nào, thật giống như đang gõ "binh, binh" vào cái đầu đá vậy.
Hạ An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của mẫu hậu nhà mình.
"Đã nói con đừng trêu vào dì Bội Hoa rồi, nhìn xem con rước lấy chuyện tốt gì, ngay cả cuối tuần cũng không được yên tĩnh."
Phu nhân Hạ Lý Kim Hoa lắc đầu, rời ghế sofa đứng lên, vươn người một cái.
Hạ An Nhiên lè lưỡi, biểu cảm cực kì vô tội, không phải cô muốn kiếm chuyện, là chuyện cứ rủ nhau đến tìm cô đấy chứ.
"Nếu chưa ăn cơm thì tự vào bếp nấu mì đi. Mẹ muốn đi ngủ một lát." Bà liếc nhìn Hạ An Nhiên, sau đó lập tức đi về phòng ngủ của mình.
"Vâng."
Lúc trước cô không gọi điện về nhà báo cơm, cho nên chẳng ai để phần đồ ăn cho cô.
"Còn nữa, những lời dì con nói cũng đừng để trong lòng."
Hạ An Nhiên đang đi về phía phòng bếp, định nấu một bát mì an ủi cái dạ dày thì nghe thấy mẹ nói câu này khiến cô phải quay đầu nhìn mẹ mình.
"Tìm người cùng nắm tay đi cả cuộc đời là con chứ không phải dì ấy, dì nói thì con cứ nghe, không nhất định phải làm theo." -
Bà Hạ nói rất tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
"Dạ."
Hạ An Nhiên lên tiếng, nhìn theo bóng lưng bà đi về phía phòng ngủ. Mặc dù cô cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng khi nghe những lời này từ mẹ của mình lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt, rất kì diệu.
"Đói bụng còn không nhanh đi nấu cái gì ăn đi."
Trước khi đóng cửa, phu nhân nhà họ Hạ vẫn không quên nhắc nhở một câu.
Hạ An Nhiên nấu một bát mì đơn giản, thêm vào một quả trứng là thành bữa trưa ngon lành. Cô mang ra phòng khách ngồi trên sofa, vừa ăn được một miếng thì chuông điện thoại reo lên lần thứ hai.
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua dãy số, nhận cuộc gọi.
"Hạ An Nhiên, khi nào cô trở về?"
Đối phương không nói lời thừa, trực tiếp đi vào vấn đề, giọng nói rất không khách sáo.
"Tô tiên sinh, hôm nay tôi sẽ không quay lại nhà anh."
Hạ An Nhiên đặt đũa xuống, nói chuyện với anh ta. Trong tình huống này mà vừa ăn vừa nói chuyện thì không được lịch sự cho lắm, đây cũng không phải là phong cách của cô.
"Cái gì?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên, Hạ An Nhiên xin thề mình có thể đoán ra được vẻ mặt của anh ta khi nói ra câu này. Có lẽ trong tư tưởng của Tô Mộc Thần, cô có thể ra ngoài nhưng không thể đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay trở lại, hoặc anh ta cho rằng, ngoại trừ lúc Duệ Duệ ở nhà trẻ, thì tất cả thời gian còn lại đều phải ở bên cạnh cô, chứ không phải là anh ta.
"Tô tiên sinh, nhiều ngày rồi tôi chưa về nhà, anh cũng phải để tôi về nhà một chuyến chứ."
Hạ An Nhiên thở dài một hơi, tình huống lúc này cô cũng không biết phải nói ra sao với mẹ.
Nói cô có một đứa con trai, không phải do cô sinh ra nhưng lại có quan hệ huyết thống với cô sao? Nếu thật sự đưa câu chuyện đấy ra, chắc chắn cô sẽ chết rất thê thảm.
Nhưng nếu không nói gì cả, thì cô cũng không thể ngày nào cũng ở bên ngoài không về nhà được. Còn Duệ Duệ nữa, nếu nó không nhìn thấy cô thường xuyên, nhất định sẽ khóc mất.
Đầu dây bên kia, Tô Mộc Thân cũng im lặng.
Tô Mộc Thần nhìn Duệ Duệ đang ngồi bên cạnh tập trung chơi đồ chơi của bé, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên cơ thể bé nhỏ kia khiến bé trông vô cùng mềm mại và đáng yêu.
Anh cũng không phải là người không biết suy nghĩ, khi Hạ An Nhiên nói ra câu này anh cũng hiểu. Mấy ngày nay hai mẹ con họ vẫn sống trong nhà anh, mặc dù cũng bất tiện, nhưng khi có cô, Duệ Duệ không trở thành trách nhiệm của anh, cũng không gây rắc rối gì cho anh cả.
Nhưng nếu không có cô ở đây, mọi chuyện sẽ rất phức tạp.
"Vậy lúc nào cô có thể trở về?"
Tô Mộc Thần thở dài, giọng nói có phần bất đắc dĩ và cam chịu.
Cuối cùng anh cũng chấp nhận, cuối tuần này mình sẽ phải trở thành vú em.
--------
Chương 22
Tô Mộc Thần nhìn đống đồ chơi sáng lóa dưới ánh mặt trời của Duệ Duệ, thằng bé đang rất tập trung vào món đồ chơi xếp gỗ của mình.
Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, nếu là trước đây anh nhất định sẽ ngủ cả ngày đến khi nào tự tỉnh dậy mới thôi, sau đó đến tối hẹn mấy người bạn đi bar uống vài ly, gặp gỡ vài cô gái, nhưng từ lúc xuất hiện tiểu quỷ này, cuộc sống phóng khoáng trước đây của anh đã sớm ra đi không có ngày trở lại.
Trẻ con ngủ sớm nên đương nhiên sáng cũng sẽ dậy sớm.
Buổi sáng hôm nay anh còn chưa tỉnh ngủ mà thằng bé đã dậy rồi, nó chớp đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú, dù là ai nếu bị người ta nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng sẽ chịu không nổi mà phải thức dậy. Duệ Duệ thấy anh dậy, lập tức dán cái miệng nhỏ xinh còn chưa đánh răng lên má anh, hôn chụt một cái.
"Ba ba yêu, ba ba..."
Duệ Duệ chu môi vặn vẹo thân mình, cố gắng trèo lên trên người Tô Mộc Thần, đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, ra sức nhéo nhéo.
Bị tiểu quỷ này làm phiền như vậy còn ngủ được mới lạ.
"Đừng nghịch, ngủ thêm lúc nữa đi con."
Tô Mộc Thần ti hí đôi mắt nhập nhèm, ôm lấy Duệ Duệ đang không ngừng giãy dụa, nhẹ ấn đầu thằng bé vào trong ngực mình, nhưng càng khiến bé chống cự ghê hơn.
"Ba ba, ô..."
Tiểu quỷ kia cựa quậy vài lần không được, ấm ức kêu to, giọng trẻ con lanh lảnh lại hơi gấp gáp, rơi vào tai Tô Mộc Thần giống như tiếng kêu từ địa ngục.
Cuối cùng Tô Mộc Thần cũng hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng tay ôm Duệ Duệ để cho tiểu phiền nhiễu trong ngực ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.
Lúc đó anh thật sự không muốn làm cha của tiểu quỷ này một chút nào, anh không chịu nổi tên nhóc này nữa, lúc anh muốn đi ngủ thì bé tỉnh, lúc anh tỉnh thì bé muốn đi ngủ...
--------
Nhớ lại tình cảnh thấm đẫm máu và nước mắt khi rời giường lúc sáng sớm, Tô Mộc Thần cảm thấy vô cùng đau đầu, hơn nữa tình trạng như hiện tại không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa, vừa nghĩ đến thôi đã thấy đau khổ rồi.
Tô Mộc Thần ngẩng đầu lên nhìn tiểu quỷ đang rất thích thú chơi một mình kia. Thực ra đứa trẻ này rất ngoan, rất biết nghe lời, lại dễ thỏa mãn, về cơ bản không cần người khác phải trông bé, chỉ cần cho ăn ba bữa đúng giờ, buổi tối hầu hạ tắm rửa, đánh răng, rửa mặt cho bé là được.
"Duệ Duệ..."
Tô Mộc Thần cất tiếng gọi, tiểu quỷ kia lập tức quay đầu lại, nó nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Tô Mộc Thần đang ngồi trên sofa, suy nghĩ một chút rồi đứng lên, sau đó đưa cái chân ngắn lũn cũn trèo lên đùi Tô Mộc Thần ngồi, ngẩng đầu nhìn anh.
Khóe miệng Tô Mộc Thần cong lên, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của bé.
Đây là lần đầu tiên anh cẩn thận quan sát Duệ Duệ, khi mới gặp, Tô Mộc Thần chỉ cảm thấy thằng bé rất giống mình, nếu không anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhận con, việc này quá sức kì dị.
Tô Mộc Thần không phủ định rằng lúc ban đầu anh nghĩ đây chỉ là quỷ kế của Hạ An Nhiên, nhưng sau mấy ngày nay ở chung với nhau, cuối cùng anh đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ đó, Hạ An Nhiên, người phụ nữ kia căn bản chính là một kẻ thô lỗ.
Anh cảm thấy cô không hề có ý nghĩ khác thường nào đối với mình, nếu như không phải vì Duệ Duệ, đảm bảo cô sẽ rất phóng khoáng phất tay áo bỏ đi.
Tô Mộc Thần ngắm kỹ đứa trẻ ngồi trong lòng mình, tuy rằng gương mặt của bé cực kỳ giống anh, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện có nhiều đướng nét của Hạ An Nhiên, ví dụ như cặp mắt to tròn, khóe miệng cong cong, nhất là lúc bé nhếch môi cười, có phần giống cô.
Tô Mộc Thần suy nghĩ, mình và Hạ An Nhiên thực sự chưa từng phát sinh quan hệ sao?
"Ba ba?"
Duệ Duệ gọi anh, có lẽ vì thấy Tô Mộc Thần gọi bé mà lại không nói lời nào nên đành phải thắc mắc.
"Duệ Duệ, con chơi có vui không?"
Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn món đồ chơi đã được ghép lại, Duệ Duệ rất thích món đồ chơi này, từ khi anh mua về, chỉ cần có thời gian là thằng bé lại mang ra chơi, chơi hoài không thấy chán.
Duệ Duệ gật đầu, tự nhiên hỏi: "Ba muốn chơi với con không?"
Tô Mộc Thần im lặng, anh đã qua cái tuổi ngồi chơi đồ chơi rồi, mà dù có muốn anh cũng sẽ không chơi mấy đồ trẻ con này.
"Mẹ con..."
Khi nói ra hai chữ "mẹ", Tô Mộc Thần ngây người. Thực ra Hạ An Nhiên cũng không quen với cách xưng hô đó, nhưng giữa họ và tiểu quỷ này thực sự có quan hệ máu mủ.
" Hai ngày tới mẹ con không về nhà, con và ba sẽ ngủ cùng nhau." Tô Mộc Thần xoa đầu Duệ Duệ, thông báo cho bé tin tức, anh phải báo sớm không đến tối bé lại đòi Hạ An Nhiên thì khổ.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .